Pages

Lá thư từ độc giả 2

Kính thưa quí độc giả,
Được sự đồng ý của bạn Tâm Như, nhóm CTR lại xin được gởi đến quý độc giả những chia sẻ thật chân tình của bạn ấy về việc tu tập của mình, mà cô ước mong các bạn đi sau có thể tránh được những lỗi lầm không cần thiết, để tiến bước lẹ hơn trong quá trình Tu Thiền Định, Nhập Định và xa hơn nữa v.v... 

 .·:*´¨¨`*:·..·:*´¨¨`*:·.

Nhân duyên tu tập của Tâm Như ...

Thưa các bạn, tôi đang hành Bát Chánh Đạo nên những gì tôi viết dưới đây là Chánh Ngữ, xin các bạn đọc giả dùng Chánh Kiến để xem, thành thật cám ơn!

Lý do tôi bắt đầu tập tành tìm hiểu tu là do một nguyên nhân và bắt chước Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát (QTABT).

Sự việc xảy ra là lúc tôi vào thời học sinh, tôi không tin trên đời này có ma nhưng lại tin có Phật, có Bồ Tát, v.v... và tôi đã bị một Vong Nam theo tôi trong suốt quãng thời gian không ngắn, bởi tôi chỉ nói đùa một câu tưởng như không có gì, nhưng nó làm tôi phải cật vật trong nhiều năm, và cũng nhờ đó mà tôi tìm hiểu về tâm linh, rồi tu hành. Một lần lên mộ của Bà tôi, tôi phát ngôn với một thanh niên chết trẻ ở mộ cạnh bên: "Sao anh chết trẻ vậy, nếu không tôi đã thương anh rồi!". Từ đó về, đêm tôi luôn bị bóng đè mỗi khi ngủ, rồi về sau, tôi vừa chợp mắt thì cái bóng đã đè, nên tôi càng mệt hơn, điển hình là con mắt tôi thâm đen hơn vì thiếu ngủ và Phật Giáo gọi là Tinh Khí Thần bị suy. Những lần như thế trong giấc mơ tôi bị dẫn đi nhiều nơi rất đáng sợ và hầu như bị hãm hiếp, bị trêu cợt trong cái dâm đãng, ... lúc đó tôi chỉ cầu cứu QTABT cứu khổ cứu nạn, thì Ngài thị hiện trong mơ và tôi tỉnh dậy với mồ hôi nhễu nhão, mệt lã.

Sau này (độc thân), khi cơ duyên chín mùi tôi bắt đầu tìm hiểu tâm linh trên net. Tôi bắt đầu Trì Chú Đại Bi, được 7 ngày thì có một Vong bay từ ót tôi ra, tôi nghe tiếng Trì Chú Đại Bi hằng ngày của tôi cùng câu Niệm A DI DA PHAT, sau đó thì tôi không còn triệu chứng nhức đầu và hoan hỷ rất nhiều trong việc xem giáo lý Phật Giáo, kinh điển (trước đó hay đau đầu). Khoảng thời gian đó tôi bắt đầu ăn chay. Tôi ăn chay bởi tôi thương chúng sanh nhiều lắm, tôi không đành ăn chúng!

Niềm đam mê xem giáo lý Phật Giáo hầu như chiếm hết tâm trí tôi, đến độ chút tạp niệm trong đầu dường như cũng không còn, nó trống rỗng, sau này tôi mới biết đó cũng là một cách tu.

Mỗi ngày tôi Trì Chú Đại Bi 108 biến, khi rảnh tôi xem giáo lý Phật giáo, khi đi tập thể dục hay đi chợ tôi luôn niệm ADIDAPAT hoặc Trì Chú trong Tâm. (phần này nhờ ông Tổng Quản chỉ dạy thêm, bởi khi tôi Trì Chú hay niệm Phật thì Tâm tôi Thanh Tịnh hơn nhiều trước khi Thiền Định, nhưng theo ông TQ nói là thời Đức Phật không có Tụng Kinh Trì Chú ... vậy thời nay mình có thể không?). Khi tôi nhổ cỏ thì Tâm tôi đặt nghi vấn: "nó cũng là một chúng sanh, nó cũng có sự sống, vậy thì tôi có sát sinh một sinh linh nhỏ bé không?". Tôi Trì Chú Đại Bi cho các chú Sâu bé nhỏ và các chú Ốc Bưu, ... nghe. Không hiểu sao khi tôi muốn mở miệng nói chuyện gì tôi luôn nói chuyện tốt, lúc đó tôi cũng chưa rõ đó là Bát Chánh Đạo. Tôi nghe hầu hết các bài giảng của Hoà Thượng Tuyên Hoá, càng nghe tôi càng thấm thía, càng thấm nhuần trong Tâm trí tôi, tôi càng thương cho các bạn đồng cảnh ngộ với tôi, vì nơi tôi ở chỉ là tiếng Hoa (Taiwan), và bấy giờ đa số họ không biết xử dụng vi tính nên tôi phát Tâm in ấn sách, đĩa CD, VCD mong tất cả các bạn ấy được nghe thấy. Hầu như tất cả mọi nơi đều có sách Phật Giáo bằng tiếng Việt gần nơi tôi cư ngụ, sau đó tôi làm Blog và phát triển phổ biến Giáo Pháp Phật, sau này mới biết "tu là phải có phương pháp tu, tu cho chính mình, chứ không phải chạy lòng vòng bên ngoài, đó chỉ là lót đường cho việc tu sau này thôi, không phải là giải thoát sanh tử"!.

Lúc bấy giờ tôi giữ giới tuyệt vời, dù trong mơ có thấy sinh vật bé tí tôi cũng nhặt mang đi phóng sanh, có khi thấy trong mơ ăn thịt chúng sinh, khi tỉnh dậy lòng buồn vời vợi và luôn tự trách mình. Tôi tu tại gia nhưng cũng có người này người kia mang đồ cho (giống Cúng Dường vậy), nhưng trong thâm Tâm tôi nghĩ: "bản thân cần làm Phước nhiều hơn sao lại nhận của người khác? Tiêu Phước thì hết Phước, nhưng ngặt nỗi đó là do người ta cảm thấy mến mình, nên tặng cho mình nào tiền của vật chất, ... nhưng tôi sợ nhận của lắm, tôi gởi cả về VN làm Phước dùm họ (in ấn sách Phật Giáo, Kinh điển ...).

Cũng thời gian này, khi tôi nhìn vào không gian thì thấy những hạt li ti màu trắng sau này mới biết đó là hạt Hằng Sa, nhìn vào ngọn lửa của cây đèn cầy thì thấy có một hình vòng tròn dạng elip, trong cái elip đó có một tu sĩ đầu trọc, nhưng bây giờ không có những hiện tượng đó nữa.

Ma Khảo (trong lúc đang ngủ):

1
. Một cảnh tượng hiện ra là có một người muốn cùng tôi giao hợp, tôi liền xòe 2 chân ra và nói "lại đi", thì đột nhiên tiếng chuông reo đồng hồ báo thức, đúng 6g sáng.
2. Cũng giống lần thứ nhất, nhưng lần này tôi từ chối vì làm vậy (lúc đó tôi ngủ ở phòng thờ Phật và QTABT) không được tôn kính vì nơi đây là nơi thờ phụng, hiện tượng liền biến mất.
3. Trong phòng ngủ của tôi, cũng có người đòi quan hệ với tôi, có một cảm giác rờ từ âm hộ cho tôi hưng phấn và khi tôi nhận ra thì tôi bảo "không được, tôi không thể, bởi vì nếu còn dâm dục thì tôi không thể ra khỏi Tam Giới", thế là liền biến mất trong tích tắc.

Tôi tìm hiểu cách Thiền Hơi Thở, Thiền Định đưa tôi vào một cõi của Sắc Giới, đẹp tuyệt vời, mà vào Định thật lẹ
(sau này mới biết) vì Tâm tôi lúc ấy ko có suy nghĩ gì cả, nó trống rỗng, bây giờ ngồi viết lại quả là tuyệt làm sao! Nhưng tôi chẳng có ai để chỉ dạy cách Tu, toàn xem trên net rồi tự Tu hay Tu mò! Niềm ao ước có một vị Thầy tâm linh trong tôi như dâng trào. Rồi lại đọc, người ta bảo Thiền Định mà không có người hướng dẫn sẽ bị ma nhập ... tôi dừng Thiền Định.

Trong quá trình tìm hiểu Phật Pháp tôi hầu như nghe đi nghe lại say mê các bài giảng của Hoà Thượng Tuyên Hoá, nhưng tôi không tìm được hướng dẫn thực hành tu (hình như phải đích thân đến chùa Thiền mà tôi với Vạn Phật Thánh Thành ở tận Mỹ thì quá xa).

Trong quá trình làm blog tôi có quen một tu sĩ ở VN.
Tôi bày tỏ niềm ao ước được đi tu, lúc bấy giờ tôi nghĩ xuất gia mới có thể giải thoát sanh tử. Rồi tôi được giới thiệu cho một vị tu sĩ đang du học bên Taiwan và chúng tôi quen nhau. Tôi mời gọi vị tu sĩ ấy đến nhà, tôi cần tìm hiểu cách xuất gia ở Taiwan, mà bản thân không hề hay biết đó là lần thất bại nặng nề cho việc "nhân khảo". Cũng từ đó tôi có cái nhìn khác "không phải ai cạo đầu cũng thật sự là tu sĩ, không phải xuất gia là tu mới được giải thoát sanh tử", tôi bị sốc một thời gian dài. Niềm tin, tội lỗi, hụt hẫng bao trùm lấy tôi, mặc cảm tội lỗi khiến tôi đau khổ vô cùng, rồi nào thị phi oan khiên, v.v... nhân khảo càng lúc càng nhiều, tôi đều thất bại, tuy tôi không kháng cự trước mặt họ nhưng tôi đã nguyền rủa thật độc, bây giờ tôi sám hối vô cùng!

Nhân duyên đưa tôi đến với trang web HSTD, tôi nhận ra nhân phẩm của ông Thầy quá tốt và lương thiện (10 năm châm cứu cho người miễn phí), điều khâm phục nhất là Thầy từ đạo Thiên Chúa Giáo mà tu giảng về Phật Giáo thật không thể chê vào đâu, đặc biệt nhất là có phương pháp tu Tịnh Độ (Niệm Phật Quán Chấm Đỏ) khiến tôi cảm thấy như bắt được của quý. Tôi tinh tấn tập và có chút linh ứng. Sau đó tôi bỏ ăn chay và ăn mặn, theo phương pháp HSTD là có phương pháp "Độ Tử" tức là độ Vong Linh của người đã chết, sinh vật đã chết lên Thượng Phẩm Thượng Sanh của Phật A DI ĐÀ, suy đi nghĩ lại, thì điều đó là tốt chứ có xấu đâu, mình ăn mặn chỉ vì giúp họ siêu sinh lên cảnh giới không có sự đau khổ, thế là tôi ăn mặn. Nhưng sự thật, thật phũ phàng, lối xóm bảo tôi đã theo tà giáo, với tôi, niềm tin với Thầy là số 1, nên ai nói gì tôi cũng không nghe và có cảm giác không vui. Theo nguyên tắc tuyệt đối không sát sinh nên trong giấc mơ của tôi cũng đặc biệt ... bùn cười và đáng suy ngẫm. Mơ: Bắt được 2 con cá thay vì đem phóng sanh, tôi bắt nó để vô cái thau và nghĩ: "để nó chết rồi mới ăn" ... hì hì hì ... bó tay.com !!!

Có một lần trong lúc công phu nữa mê nữa tỉnh tôi thấy bản sao của thân tôi, nó bò, lết, khi nó vào thân tôi thì tôi có cảm giác muốn giao hợp, cho đến bây giờ tôi mới hiểu, bản thân tôi cũng như quý đọc giả có rất nhiều chúng sanh, để nó rời xa mình thì khó, mà chiêu cảm nó lại thì dễ vô cùng, khi ta cung phụng bồi dưỡng cho chúng sanh đó càng nhiều thì nó trở nên là một chúng sanh trội hơn
(biệt nghiệp).

Hơn một năm trôi qua tu ì ạch, rồi sau khi từ VN trở lại tôi vô cùng chán nản vì sự tranh cải hiềm khích nhau, chỉ trích nhau, một số sự thật đáng buồn ..., mỗi lần vô diễn đàn HSTD tôi lại bị phiền não, tôi viết thư hỏi Thầy nhưng không có hồi âm, và vì sợ "Vượt Pháp" nên tôi thà ăn chơi mà không tu tập gì nữa, chứ không dám tu tập theo bất kì một vị nào, dần dần tôi xa rời cuộc đời tu sĩ, tôi vấn vào trò chơi games, xem tin tức, xem phim tình cảm ... và cả phim cấp 3 nữa. Những thứ này ngày trước hầu như tôi không có hứng thú với chúng nhưng giờ lần lượt quay về. Nó làm tôi cảm thấy giống như đi một vòng trái đất rồi hoàn nguyên về nơi chốn xưa vậy đó. Buồn nhỉ?

Rồi một hôm, ân nhân của tôi xuất hiện, anh tận tình bày tỏ cho tôi rõ đúng sai phải trái, tôi dần hiểu ra và bắt đầu làm lại từ đầu với Pháp Môn "Thiền Định" của Ông Tổng Quản tuyệt cú mèo.

Một bức thư tôi gởi cho Thầy trước khi rời xa Thầy và bạn đồng tu ở HSTD, tôi hỏi Thầy: Phật Giáo thật sự có "độ tử"? và bảo nếu Thầy không trả lời vấn đề này cho con thì con xin phép "Vượt Pháp", bởi trong thâm tâm tôi vẫn còn sợ hai chữ "Vượt Pháp". Nhưng Thầy không có hồi âm cho tôi!


Sau này hiểu rỏ vấn đề thì thực sự tôi càng cảm kích ân nhân đó đã đưa tôi ra khỏi bến mê, nếu không, tôi u mê đến bao giờ?

Phật Thích Ca từng Thuyết Nhân Quả rất nhiều nên ông Tổng Quản bảo ăn chay giữ Giới, căn bản của một người Tu Thiền Định:

".........
Ðể thực hiện việc tu, tu sĩ phải đi qua 8 bước cơ bản:

1. Tịnh giới gồm có: Không sát sinh, không vọng tưởng, không trộm cắp, không tà dâm, không tham lam.
2. Dự bị tu tập: Tịnh thân, tịnh tâm, khổ hạnh.
3. Luyện tập các vị thế để tu Thiền Định: Tập các vị thế đặc biệt.
4. Tập luyện hô hấp: Tập luyện hơi thở.
5. Làm chủ các giác quan: Thực tế là bế lục căn như Phật Giáo.
6. Chú tâm vào một đối tượng duy nhất.
7. Liên tục chú tâm vào một đối tượng duy nhất.
8. Nhập định.
........."

Mình rất tâm đắc và từng bước một, khi tôi xem các bài của ông Tổng Quản, luôn có một quyển sổ ghi chép những điều quan trọng, tập tành ăn chay, ... thật lòng mấy ngày đầu còn quyết tâm nhưng quả là khó, tôi phải ăn chay lần thứ 2 mới ổn định đến bây giờ. Nhưng khi ngồi Thiền cái Tâm nó không như ngày xưa nữa, nó chạy lung tung, nghĩ vớ vẩn, ... tôi phải tập dần hơi thở ra vào (phần này hy vọng ông Tổng Quản chỉ rỏ hơn cách tập hơi thở, cám ơn!). Đúng vậy, khi Phật Thích Ca còn tại thế, Ngài chỉ hướng dẫn Đệ Nhất Thần Thông Mục Kiền Liên khi cứu Mẹ là cúng dường trai tăng, chứ chẳng có độ tử gì cả. Vì thế, chuyện độ tử là không có, nên việc ăn mặn chỉ làm thêm cho Tâm loạn động mà thôi, không từ bi!

Ông Tổng Quản cũng nói, tu chỉ có Thiền Định, không có Thiền Định thì không có mùi tu giải thoát sanh tử, mà muốn có Định thì Thân Tâm phải thanh tịnh.

Đây là bài viết của một cư sĩ tu ì ạch như tôi nên có nhiều điểm khiếm khuyết mong góp ý thêm, cám ơn rất nhiều!

Tôi rất thích bài hát "hạnh phúc đơn sơ" ... tỉnh Mộng đi em, quay về với Chánh Pháp, kẻo uổng cả kiếp này!

Rất cám ơn ân nhân, cám ơn Thầy Tibu, anh Nh, cám ơn các bạn đồng tu và sau cùng cám ơn ông Tổng Quản cùng Tam Tiểu Thư.


Tâm Như Kính! 


15 comments:

Bạn TN thân mến!

Khi người ta nói đến hạnh phúc,là vốn có đau khổ.Nó hiện diện ở đó.Cho dù bạn có đón nhận ,hay không đón nhận .Dù bạn có chạy trốn bắng cách này,cách khác hay đón nhận nó.Nó hiện diện song hành với hạnh phúc,và có thể đến bất cứ lúc nào trong cuộc sống!Bạn hãy bình thãn đón nhận nó,và ngay trong cái khoãnh khắc nó xuất hiện bạn sẽ không còn thấy sợ hãi nữa,vì nó chính một phần của cuộc sống.Nếu không đón nhận được khổ đau,tôi nghỉ bạn chưa hề hạnh phúc!

Cám ơn bạn đã chia sẽ!
Dù hạnh phúc hay khổ đau...nó vốn có sanh có diệt(vô thường).
Mình đang đi tìm "chân hạnh phúc của thiền định",cùng tinh tấn công phu nhé!
Thân Mến!

Bạn Tam Nhu thân mến,

Đọc những gì bạn chia sẻ, Cat có nhiều cảm xúc trong lòng. Giống như bạn, Cat rất yêu thích Phật Pháp và thiền định; nhưng không biết phải bắt đầu tu tập từ đâu. Chuyện tìm kiếm Minh Sư và Chánh pháp quả thực là đầy gian lao và thách thức. Chúng ta tiêu phí rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc cho công việc này; để rồi cuối cùng thấy mình quay về điểm bắt đầu. Lý do cho chuyện này là vì mình thiếu những hiểu biết cơ bản về Thiền định, thêm vào đó là hay thần thánh hóa những người mặc quần áo tu sĩ hoặc những người mà chúng ta gọi là Thầy. Tuy vậy nhưng Cat vẫn nghĩ là những rắc rối khổ đau mà mình phải trải qua cũng không hoàn toàn vô ích. Làm sao bạn có thể nhận diện ra Minh Sư khi bạn chưa từng gặp "Tà Sư"? làm sao bạn có thể nhận ra sự ấm áp nếu bạn chưa từng trải qua lạnh lẽo? làm sao bạn có thể nhận ra sự chân thành nếu bạn chưa từng gặp giả dối?
Cat tâm đắc câu này của Sakya Muni: "Chánh Pháp là Thầy của mọi người", và rất ghét câu nói: " Y pháp bất y nhân". Thày dạy học trò một đường, nhưng bản thân mình thì làm khác, nên mới ngụy biện, đặt ra câu nói đó.
Lấy chánh pháp làm Thầy thì OK rồi, nhưng làm cách nào biết đâu là chánh pháp? Ông Tổng Quản nghĩ sao ạ?

Kính

Chào bạn Cat!
Trên bước đường tu hành có bạn Cat cùng đồng hành thật là hạnh phúc!.
Câu hỏi của bạn thật hay,mình cũng đang rất mong để biết câu trả lời của Ông Tổng Quản.Chúc bạn và mọi người cùng tiến tu.
Thân Mến!

Chào bạn Tam Nhu,

Thật là những lời chia sẻ chân thành và cảm động. Tôi thích nhất là cái chất " Down to earth " mà bạn đã thể hiện qua bài viết của mình, nó thẳng thắn " straight to the point " không màu mè khúc khuỷu, phản ánh một cái Tâm mạnh mẽ và quyết liệt rất cần thiết cho việc tu tập Thiền Định lâu dài. Một đặc tính nữa mà tôi tìm thấy ở bạn, một người hơn nữa lại là một phụ nữ với một đức tính, dám ăn dám nói, dám làm dám nhận, điều mà ngay cả những nơi người ta tụng như tụng Thần Chú câu: " Ăn ngay nói thật " mà thực tế thì ... sigh! sigh! sigh! ...

Dù thế nào đi chăng nữa, bạn đã vượt qua nơi bạn đã cần vượt ... Thực sự cái cảm giác bị Thầy Tâm Linh bỏ rơi như thế nào thì tôi không hiểu để chia sẻ với bạn, nhưng cái cảm giác "như cô đơn trong tâm linh" thì tôi thường gặp. Nhưng ta đã "đến" với thế giới này và rồi sẽ ra "đi" cũng một mình thì làm quen với cái cảm giác "cô đơn" cũng là điều nên và có lợi, khi cần?

Chúc mừng bạn đã vượt thoát khỏi cảnh giới thấp thỏm với đầy rẫy những muộn phiền mà bạn đã nói rằng: " ... tôi vô cùng chán nản vì sự tranh cải hiềm khích nhau, chỉ trích nhau, một số sự thật đáng buồn ..., mỗi lần vô diễn đàn HSTD tôi lại bị phiền não, ... ". Ước mong bạn sớm lấy lại được sự thanh tịnh có trước đây, để chuẩn bị lại cho Tâm & Sắc mình tương ứng và thích hợp với những cảnh giới cao đẹp hơn.

" Don't be afraid of your fears ". Đó là câu mà Lobsang Rampa đã lập đi lập lại nhiều lần trong 20 tác phẩm của ông.

Thân mến!


P/s: Tôi đã ghé tham khảo trang mà bạn đề cập xem họ đã nói gì về những vấn đề mà bạn đề cập. Và dưới đây là suy nghĩ của tôi về những vấn đề này:


"Vượt Pháp" ... theo tôi 2 từ này không phản ánh tinh thần của Phật Giáo. Nếu không muốn nói là ngược lại. Tinh thần Phật Giáo là: "Theo Ta mà không hiểu Ta, tức là Phỉ Báng Ta". Bạn sẽ phải học, thực hành Thiền Định v.v... cho tới khi nào thực sự hiểu và trong quá trình này thì đâu có luật nào của Phật Giáo buộc bạn chỉ có một Thầy mà thôi đâu? Huống hồ, cả Thầy lẫn Trò nếu chưa khai mở "con mắt thứ 3" (Lục Thông), chưa vượt được " Phi Tưởng, Phi Phi Tưởng " thì vẫn là "người Mù rờ Voi" mà thôi, vẫn là Ngoại Đạo hay còn gọi là "Tà Đạo", (chữ Tà được hiểu như là nghiêng). Và đây chính là giai đoạn đức Phật đã "Vượt Pháp" (bỏ Thầy) tìm đến Cội Bồ Đề để chúng ta có được Phật Pháp mà tu tập như ngày nay đó bạn ạ.

"Độ Tử" ... muốn tin được điều này trước hết ta phải tin vào một cái "Định" mà ngày xưa khi Đức Phật qua cung trời Đao Lợi thuyết về Vi Diệu Pháp cho ... chưa từng đề cập đến, đó là: "Hoang Tưởng Định". Và điều này đã đi ngược lại hoàn toàn với Phật Giáo với thuyết Luân Hồi Nhân Quả làm nền tảng, vẫn chưa hết nó lại còn đi ngược lại với Khoa Học hiện đại về " Nguyên Lý Bảo Toàn Năng Lượng " hoặc " Butterfly effect " v.v...

Chào bạn Tam Nhu và Vipless,

Đọc bài viết của hai bạn xong tui lần theo trang web HSTĐ để tìm hiểu thêm về chuyện "độ tử". Tui cũng nghĩ đây là chuyện khó tin và không có thật. Lúc lâm chung, nghiệp cận tử sẽ quyết định cảnh giới tái sinh. Chẳng có ai, cho dù là Đức Phật đi nữa, có thể đem chỉ một người lên thượng phẩm thượng sanh; chứ đừng nói là đem cả Cửu huyền thất tổ lên đó. Ước gì chuyện độ tử là có thật để tui khỏi mắc công tu. Chúc 2 bạn tinh tấn.

Mình xin chia sẽ với các bạn vì được đọc đâu đó vài kinh nghiệm của những người đi trước khi nhìn về một khía cạnh khác của việc độ tử. Trường hợp một người chết gặp cận tử nghiệp thì thần thứ của người đó sẽ bị kẹt ở cõi tương ứng với tâm thức lúc đó. Nếu họ kẹt ở đó quá lâu thì họ sẽ thiệt thòi trong công cuộc tiến hóa chung của toàn nhân loại.

Trong khi đó những thiện nghiệp và ác nghiệp đều được lưu trữ lại không mất đi, chờ ngày họ tái sinh để trổ quả lành hay quả ác.

Cho nên công việc độ tử chỉ là giúp thần thức của người đó thoát khỏi tâm thức đang bị kẹt trở lại đầu thai liền để trả quả ác hay lên cõi cao sắp xếp lại và trở lại cõi trần để hưởng quả lành.

Ví dụ: ở bên Thiên chúa giáo có các Thiên thần, các vị Thánh thường giúp đỡ nhưng người mới chết. Hoặc có những nhóm giúp đỡ vô hình cũng làm công việc giúp các chiếc sĩ, những người mới mất v.v….

Vài hàng chia sẽ xin mọi người góp ý thêm.

Các bạn cho tui góp tí gió cho dzui hen, nhân lúc trang Blog đang viết về "kỹ thuật tu tập để mở con mắt thứ ba". Tui chưa từng nghe dzìa dzụ "độ tử" này trong Phật Giáo và cũng không tìm thấy nơi nào trong Giáo Lý Đức Phật lại có dzụ làm ăn wá xá lớn này? Dzà tui woàn toàn đồng ý dzới các bạn là chiện "độ tử" là woang tưởng ...

Cứ giả như chuyện này có thiệt thì điều này có nghĩa gì?

1. Là con mắt thứ 3 của Đức Phật Thích Ca đã không đủ năng lực mà nhìn ra rằng, vẫn có cách độ tử để các Ông Bà bên hstd này, giờ đây mới khám phá ra và cuỗm mất cái "dzốp" thơm này? Nói cách khác là các Ông Bà bên hstđ này đã có năng lực cao hơn Đức Phật Thích Ca nhiều ngàn lần?

2. Đức Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ nghĩ gì? Vì Ngài sẽ phải đối diện với một viễn ảnh mất "dzốp" và hổng chừng sẽ phải đệ đơn xin "dzốp" mới hay phải đứng xếp hàng xin tiền thất nghiệp nếu Ngài có Quốc tịch ở một số nước Tây Phương (stand in line for unemployment benefit).

3. Sẽ không còn ai tu theo Phật nữa và Đạo Phật sẽ biến mất khỏi trái đất này và sẽ được thay vào bằng cái "Đạo hstđ". Lúc này thì luật "Nhân Quả & Lý Nhân Duyên" sẽ bị "Luật Độ Tử" của hstđ khuynh đảo rồi đào thải? Thử hỏi chỉ cần có tên trong danh sách "xin đề mục tu" thì sẽ được các Bồ Tát hstđ cài tên đó vào bộ nhớ (màn tivi v.v...) coi như khi chết sẽ được đưa lên "Cửu Phẩm Liên Hoa" cùng Cửu Huyền Thất Tổ (từ 2000 - 2500 người, không cần biết nhân duyên nhân quả gì cả).

Thật là không thể tưởng tượng nổi những chuyện này lại vẫn có thể xảy ra ở thời đại nguyên tử này? Phải chăng thời "Mạt Pháp" nên mới xuất hiện những lý thuyết quái đản và các Thánh Quả Phật Giáo được người ta rao bán với giá rẻ mạt thế này?

Nhân ngày đầu năm ... Kính chúc CTR Blogger cùng các bạn một năm mới sức khỏe và tu tập tinh tấn!

phân tích hay ,lại có chút hài hước hóm hĩnh bùn cười quá heheheh,năm mới nhận được nụ cười từ bài của bạn nè hihihi

Chào các bạn,

Cho tui góp chút ý kiến nhỏ xíu của mình về chuyện độ tử. Đúng như bạn Minh Quang nói thì phút giây cận tử cực kỳ là quan trọng cho chuyện ra đi của một con người. thế nên tui thấy người ta hay khuyên những người thân của người sắp chết niệm Phật A Di Đà; hoặc Mật tông Tây tạng có phép "chuyển di tâm thức" gì đó cho người sắp chết với hy vọng làm thay đổi nghiệp cận tử này thì còn có vẻ hợp lý. Tui nói có vẻ thôi là vì nếu cả đời người đó chưa bao giờ niệm Phật, tin Phật, tới lúc lâm chung nghe người khác niệm Phật hoài bên tai thì nhiều khi còn bị người sắp chết than phiền. Nếu đã chết mất tiêu vài ngày vài tháng hoặc vài năm rồi, bây giờ có Bồ tát nhí ngồi yên ở một nơi nào đó rồi ra tay tế độ cho hàng hà sa số những vong linh này về cõi thượng phẩm thượng sanh là điều hoang tưởng. Lý do là vì cấu tạo tâm của những vong linh này không tương thích với những cõi giới cao cấp đó. Điều này giống như khi con người muốn đổ bộ xuống sao Hỏa thì cũng cần qua huấn luyện để có thể sống được vài giờ ở đó, chứ thình lình quăng chúng ta vào đó thì coi chừng phải cần tới "độ tử" lần 2 để thoát khỏi sao Hỏa đó.
Kính chúc CTR blog cùng tất cả các bạn Năm mới an khang hạnh phúc

Cám ơn bạn "ND". Bạn đọc vui làm mình thấy vui lây hehehe ... Năm mới nhiều nụ cười mới bạn nhé!

Theo như mình biết chuyện độ tử đã có từ lâu lắm rồi, mình trích một đoạn đã đọc được từ cuốn Những vị cứu trợ vô hình ( dịch từ Invisible Helpers – C.W. Leadbeater )

Ngoài ra, nhiều nơi cũng đã thực hiện việc đổ tử dưới hình thức khác như hộ niệm bên Tịnh độ cũng thường thực hiện, gần giống như bên Công giáo khi có người mới qua đời trong họ Đạo nhiều người đến đọc kinh.



CHƯƠNG IV: Những vị cứu trợ

Sự cứu trợ có thể được thi hành bởi nhiều thành phần khác nhau, hoặc đang sinh hoạt ở cõi trung giới như những vị thiên thần, những tinh linh, những người đã chết hoặc những người còn sống hoạt động một cách có ý thức nơi cõi trung giới. Nhưng phần chính là những vị Chân Sư và các đệ tử của các Ngài. Khi tìm hiểu cẩn thận hơn, chúng ta thấy rằng tuy tất cả các đẳng cấp kể trên đều có dự phần vào công việc nầy,
...
Sự chậm trễ trong tiến trình giải thoát là do con người say mê bám chặt vào cõi trần gian mà họ vừa lìa khỏi. Chỉ vì họ không chịu thăng hoa tư tưởng và tình cảm, mà cứ mãi tiêu phí thời giờ cố gắng đeo níu, liên lạc với cõi trần. Như thế họ cũng làm trở ngại cho công tác của nhóm cứu trợ đang muốn giúp đỡ họ. Đối với những người sống thuần về vật chất, chỉ thích thú với những sự việc trần tục, đến khi chết rồi cũng vậy, họ cứ bám chặt vào đó với mối tuyệt vọng. Theo thời gian, tự nhiên càng ngày họ càng khó liên hệ được với sự vật ở cõi trần. Khi đó, thay vì họ vui vẻ, can đảm chấp nhận tiến trình tinh luyện tinh thần để tiến lên, thì họ lại cố gắng chống lại bằng tất cả những phương tiện mà họ có thể có được.

Dĩ nhiên, quyền lực mạnh mẽ của luật tiến hóa, cuối cùng vẫn thắng được con người và đẩy họ vào trào lưu đúng đắn, nhưng họ cứ mãi chống cự từng bước một trên đường đi. Làm như thế không những chỉ rước lấy đau khổ, buồn phiền dai dẳng một cách vô ích, mà lại còn làm chậm trễ bước đường tiến lên trên và kéo dài cuộc lưu trú nơi những vùng trung giới một thời gian gần như vô hạn. Chứng minh cho họ biết rằng sự phản kháng dốt nát nầy đối với ý chí vũ trụ là nghịch với luật thiên nhiên, đưa họ đến việc chấp nhận một thái độ tinh thần đúng đắn hơn. Đó là phần việc lớn lao trong nhiệm vụ của những vị cứu trợ đang cố gắng giúp họ. Những vị cứu trợ còn có thể giúp nhiều hơn nữa cho những người nào đã có nghiên cứu các vấn đề nầy lúc còn sống, và đã tập làm chủ được bản tánh thấp hèn…...

Đọc thêm: http://minhtrietmoi.org/Theosophy/nhung%20vi%20cuu%20tro%20vo%20hinh.htm

**Giới thiệu sơ lược về tác giả cuốn Những vị cứu trợ vô hình:
Charles Webster Leadbeater sanh ngày 17-2-1847, đến năm 1885 khi ở Ấn độ ông được hướng dẫn mở thiên nhãn, có nhiều sách nói ông là Giám mục.

Link: http://www.thongthienhoc.com/tieusu.htm#Leadbeater

** Cõi trung giới ~ dục giới

trích từ http://www.quangduc.com/Taisanh/15tangthu3-19.html

tạng thư sống chết " giúp họ giải thoát, hoặc giúp họ tái sanh = độ tử"

Thời gian tốt nhất để tu tập cho người chết là 49 ngày Trung Ấm tái sanh, mà 3 tuần đầu là quan trọng nhất. Chính trong 3 tuần ấy, người chết có một liên hệ mạnh mẽ với cuộc đời này, làm cho họ dễ dàng nhận sự giúp đỡ của ta. Bởi thế, chính trong thời gian này sự tu tập của ta có thể ảnh hưởng đến tương lai của người chết nhiều hơn cả, hoặc giúp họ giải thoát, hoặc giúp họ có tái sanh tốt đẹp. Vậy ta nên dùng mọi phương tiện ta có thể để giúp họ, vì sau khi hình dạng vật lý của họ bắt đầu quyết định, - thường là khoảng từ ngày thứ 21 đến ngày thứ 49 - thì cơ hội chuyển nghiệp cho họ càng bị hạn chế.

Tuy nhiên sự giúp đỡ người chết không chỉ giới hạn trong 49 ngày sau khi chết. Không bao giờ quá muộn để giúp đỡ người nào đã chết, dù họ chết lâu bao nhiêu về trước. Người mà bạn muốn giúp có thể đã chết 100 năm về trước, nhưng nếu ta tu tập cho họ, vẫn còn được lợi lạc. Dudjom Rinpoche thường nói ngay cả khi người ấy đã đạt giác ngộ, họ vẫn còn cần tất cả sự giúp đỡ mà họ có thể dùng để giúp lại kẻ khác.



Ta có thể giúp đỡ như thế nào
Cách tốt nhất và dễ nhất để giúp đỡ một người chết là làm pháp Chuyển di tâm thức tinh yếu mà tôi đã trình bày trong chương 13, khi chúng ta nghe một người nào đã chết.

Ở Tây Tạng, chúng ta nói cũng như bản chất của lửa là đốt cháy, của nước là giải khát, bản chất của chư Phật là hiện thân ngay khi người nào triệu thỉnh, vì từ bi của các ngài là vô hạn, muốn giúp đỡ tất cả hữu tình. Ðừng bao giờ tưởng tượng rằng bạn cầu nguyện không hiệu quả bằng một “người thánh thiện” cầu nguyện cho họ. Bởi vì bạn gần với người chết hơn, nên mãnh lực của tình yêu và chiều sâu của mối liên hệ sẽ làm cho sự cầu nguyện của bạn có năng lực hơn.

Các bậc thầy đã bảo đảm với chúng ta : hãy kêu cầu với chư Phật, các ngài sẽ đáp ứng bạn.

Khandro Tsering Chodron, người vợ tâm linh của Jamyang Khientse, thường nói rằng, nếu bạn thực sự có tâm tốt và có ý định chân thành, thì khi bạn cầu cho người nào, sự cầu nguyện sẽ rất hiệu nghiệm. Bởi thế, hãy tin tưởng rằng nếu người nào bạn rất thương yêu đã chết, và nếu bạn cầu nguyện cho họ với tình yêu và lòng chân thành, thì sự cầu nguyện của bạn sẽ có hiệu lực đặc biệt.

Cách tốt nhất, hiệu quả nhất để làm pháp Chuyển di là trước khi thi thể bị chạm tới hay bị di chuyển bất cứ cách nào. Nếu điều này không thể thực hiện, hãy làm pháp Chuyển di tại chỗ mà người ấy đã chết, hay ít nhất tưởng tượng rõ rệt hình ảnh nơi ấy trong tâm bạn. Có một liên hệ mãnh liệt giữa người chết với nơi chốn và thời gian chết, nhất là trong trường hợp người chết bạo tử.

Trong cõi Trung Ấm tái sanh, như tôi đã nói, tâm thức người chết sống trở lại cái kinh nghiệm chết mỗi tuần một lần, vào đúng ngày hôm ấy. Bởi thế bạn nên làm pháp Chuyển di, hay bất cứ pháp môn tu nào bạn đã chọn, vào bất cứ ngày nào trong 49 ngày, nhưng đặc biệt là vào những ngày tuần của người chết.

Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

Đăng nhận xét