Pages

Con mắt thứ ba: Xuyên Vân Kiếm Pháp 13

Có một không hai - có hai chết liền ...

Tập 13: Tam Tiểu Thư muốn biết về kinh nghiệm hữu dụng  
             và thực tế của Con Mắt Thứ 3

Ðoàn bảo tiêu Xuyên Vân Kiếm Pháp dừng chân bên bìa rừng. Họ ngồi dưới bóng mát của đám cây dọc theo đường mòn. Tam Tiểu Thư và Ông Tổng Quản, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

- Tam Tiểu Thư: Ông Tổng Quản ơi, tôi muốn hỏi ông câu này nhe. Phần thì do tò mò, nhưng cái chính là vì tôi đã nghe theo lời ông, tập luyện để mở Con Mắt Thứ Ba được một thời gian rồi; thế nhưng tôi vẫn lo lắng. Ông chỉ tôi như vậy, nhưng thực sự thì ông có biết hay có kinh nghiệm thực tế gì về Con Mắt Thứ Ba không? Lỡ ông xí gạt tôi, xúi tôi làm một việc mà chính ông cũng chẳng thực biết nó là gì. Tôi muốn chắc ăn. Vậy ông làm ơn kể xem là cuốn Tạp Thư có biết gì về chuyện này không ông? Nếu chính ông mà có kinh nghiệm thì còn tuyệt tuyệt tuyệt ... vời hơn nữa đó.

- Ông Tổng Quản: Kinh nghiệm thực tế của Con Mắt Thứ Ba thì nhiều lắm Tam Tiểu Thư ơi! Phải nói là nhiều vô số kể. Trong tương lai, cô rất cần phải học hỏi kinh nghiệm thực tế của những người đi trước. Trên cơ sở này, cô mới có thể hiểu được những tín hiệu do Con Mắt Thứ Ba tiếp nhận được. Rồi cô còn phải học hỏi về Quy Luật Tư Duy của các tín hiệu, của các loại Con Mắt Thứ Ba, của các Cảnh giới. Ðây là một công việc phức tạp, phải đòi hỏi sự phối hợp, của nhiều kiến thức, ở các lãnh vực khác nhau, lý thuyết cũng như thực hành.

- Tam Tiểu Thư: Vậy là sao? Ông giải thích chút xíu về chuyện tín hiệu này đi.
- Tổng Quản: Để dễ hiểu hơn, tôi tạm thí dụ nôm na thế này. Ngày nào cô cũng mở laptop ra chat đúng không? Nếu cô thấy cái hình này thì cô hiểu nó thế nào?

- Tam Tiểu Thư: Ồ! Cái đó tôi rành hơn ông nhiều. Ai mà thấy hình đó cũng hiểu là tình yêu của một người Nam và một người Nữ đó.
- Tổng Quản: Sở dĩ ai cũng hiểu là vì mọi người ở cõi Ta Bà này có cách nghĩ, có cách Tư Duy giống nhau. Nếu cô mà mang cái hình này qua Cảnh giới khác, thì liệu người ta hiểu như cô hiểu không? Tương tự vậy, khi cô Thiền Định, thì cô chuyển đổi Cảnh giới; và nếu cô muốn hiểu các tín hiệu ở Cảnh giới khác thì cô phải chịu khó học về Quy Luật Tư Duy của Cảnh Giới khác thôi.

- Tam Tiểu Thư: À, ra vậy! Nói chi xa xôi, hôm bữa trước tôi lái xe hơi mà tôi bị phạt là do tôi không hiểu về một cái bảng tín hiệu giao thông trên đường đó. Ông nói đúng rồi, cái gì cũng cần học mới biết.
- Tổng Quản: Hôm nay tôi sẽ kể lại cho cô nghe một câu chuyện khá đơn giản. Nhưng trước khi nghe câu chuyện này, cô nên suy nghĩ về lời nói, của một Nhà Ảo Thuật và Thôi Miên nổi tiếng người Mỹ Harry Houdini Nếu điều gì đó bạn chưa hiểu, thì đừng coi đó là điều kỳ lạ hay trò lừa bịp

Bức tượng bằng đồng của Giordano Bruno

- Tam Tiểu Thư: Ông nói đúng đấy ông. Lịch sử khoa học đã có quá nhiều bài học, xưa cũng như nay: Bruno, Copenic với tác phẩm “De Revolu Tionubus Orbium Caelestium Libri”. Trực thăng lai cánh bằng Osprey V.22. Xã hội đương thời để trả công về việc phát minh, đã đưa nhà bác học Bruno lên giàn hỏa. Phải bảo đây là trò chơi nướng người. Dư luận không ngớt chê bai về máy bay lai trực thăng V22 … nếu ai đó ít nhiều hiểu về hàng không quân sự, thì có lẽ thấy tính chất hữu dụng và hiệu quả của máy bay kể trên. Ðiều ông vừa nói tôi nhất định phải quan tâm. Từ nay, tôi phải suy nghĩ lại, về thái độ của mình, trước những gì mà mình chưa biết. Thôi, ông vui lòng kể đi.

- Ông Tổng Quản: Có một vị, giới tính là nữ. Bà này đã qua đời vào khoảng 105 đến 107 tuổi (trong thời gian này tình hình chính trị xã hội, ở những quốc gia nhược tiểu không ổn định. Do đó, hệ thống hành chánh quản lý con người, còn rất lỏng lẻo, không rõ ràng, nên không ai dám chắc ngày sanh là có đúng hay không. Mặt khác, chiến tranh thế giới, chiến tranh cục bộ, liên tiếp xảy ra). Tóm lại, bà là chứng nhân của các biến cố trong suốt ba thế kỷ. Tất nhiên, bà được chứng kiến cả hai cuộc thế chiến và cả chiến tranh nội bộ. Bà sống tại một tỉnh lẻ, một thành phố cũng tương đối nổi tiếng tại VN. Bà tên là N. T. Ð, là mẹ kế, mẹ nuôi của một vài vị, có địa vị trong một tôn giáo lớn của Việt Nam và Thế Giới. Do những diễn tiến khách quan và chủ quan, bà được gởi nuôi tại một nhà của một vị giám đốc nọ, của một công ty kinh doanh. Nói chung, cuộc sống của bà ở tại nơi đó, khá đầy đủ, bà có sức khỏe tốt, bình thường và chẳng đau bệnh gì cả. Bà mất đi có lẽ vì hết tuổi thọ.

Sau khi bà mất đi, đến đợt giỗ lần thứ hai, gia đình của chị giám đốc nọ, người đã từng nuôi dưỡng bà, có tổ chức ngày giỗ. Chị giám đốc có nhờ một người, hình như có khả năng chủ động để giao tiếp với người quá cố, mục đích để xem bà còn có gì vướng mắc ở thế gian hay không. Buổi cúng giỗ tiến hành rất bình thường, cơm, nước, hoa trái, nhang đèn … đầy đủ tất cả những thủ tục của người Việt Nam bình thường.

Vào lúc chiều tối cùng ngày, thì người mà chị giám đốc nhờ làm trung gian giao tiếp, có báo một số vấn đề như sau. Dường như, người quá cố, có một số nhu cầu, có một số mong muốn:

* Một đôi dép Nhật.
* Một cái nhà nhỏ.
* Một phương tiện đi lại.
* Một cái lọng, cái dù.
* Một cái máy chữ.

Chính bản thân người giao tiếp với vị đã quá cố cũng chẳng hiểu tại sao, người quá cố lại có những nhu cầu nói trên. Thật vậy, người được nhờ để giao tiếp, chỉ là một cái máy thâu, chỉ là một cái gạch nối giữa người sống và người chết, không hơn không kém. Chỉ có chị giám đốc nọ, là người nuôi dưỡng bà, hiểu rõ cuộc sống, tâm lý, nguyện vọng, mong muốn, … của người quá cố. Chị giải thích những biểu tượng, những tín hiệu mà người giao tiếp với vong linh nêu ra. Ðương nhiên, chỉ có chị là người duy nhất có thể giải mã được các biểu tượng.

1. Ðôi dép Nhật:
Trước khi bà mất khoảng một một tháng, ở bàn chân của bà có hai điểm đau, ở phía ngoài dưới ngón chân cái bà có cục xương to nhô ra và ngón út bị sưng và làm mủ. Do đó, bà không thể đi dép có quai ngang bình thường như mọi người, vì nó chạm vào hai điểm đau. Chính vì lý do này, vong linh báo đi báo lại là cần một đôi dép Nhật, chứ không phải là đôi dép có quai ngang. Bình thường thì người già phải đi dép có quai ngang to, cho chắc, cho khỏi té. Trong khi vong linh này lại đòi đi dép Nhật, thật là khó hiểu và vô lý. Nhưng chính điều này, nó nói lên tính chất đặc thù của tín hiệu, tính đặc thù này (dép nhật được nhắc đi nhắc lại nhiều lần) đã xác nhận chất lượng của thông tin, có nghĩa là thông tin này đáng tin cậy. Thông tin này, tín hiệu này, chỉ có mình chị giám đốc công ty nọ biết mà thôi.

2. Cái nhà:
Lúc trước, người quá cố này có một lô đất ở một tỉnh lẻ. Thủa đó cách đây trên nữa thế kỷ, thì lô đất này như một lô đất hoang, chẳng có giá trị gì về kinh tế cả. Bà đã cho một người quen thân, xây một cái nhà trên lô đất này. Tuy nhiên, thời gian gần đây, với tốc độ Đô thị hóa của tất cả các Tỉnh, thì lô đất này đương nhiên phải có giá trị. Vong linh này khi còn sống, cho là khu đất của mình đã bị người ta chiếm đoạt, trong lòng luôn luôn bứt rứt khó chịu, muốn lấy lại chủ quyền, nhưng tuổi già lực bất tòng tâm. Chính vì lý do này, Vong linh muốn có một cái nhà.

3. Phương tiện đi lại:
Tất nhiên với tuổi 105 hay 107 gì đó, thì việc đi lại của bất cứ ai cũng trở nên khó khăn. Vong linh kể trên lúc còn sống, có một số người quen biết sống ở nước ngoài, những người này đôi khi có gởi tiền cho bà, nhưng không phải thường xuyên. Số tiền này gởi qua một người trung gian, người trung gian này tên là "N", ông này thường lấy thêm lấy bớt. Mặt khác, bà có một số người quen biết, cứ muốn đi thăm viếng, nhưng không đi được. Chính vì lý do này, vong linh muốn có phương tiện, để gặp gỡ trực tiếp, giải quyết những vấn đề còn vướng mắc, tồn đọng trong kiếp sống thế gian.

4. Cái lọng, cái dù:
Biểu tượng của sự trợ giúp. Lúc bà còn sống, bà thường dặn dò người quen biết, nếu khi mất đi thì mời Thầy về Cúng cho to lớn, càng nhiều, càng to, càng tốt. Việc này đã thực hiện, nhưng vong linh vẫn chưa bằng lòng. Vẫn đề nghị với người còn sống thực hiện mong muốn này nữa.

5. Cái máy chữ:
Như phần trên có nói, bà có quan hệ với một số người ở nước ngoài, họ có gởi tiền về giúp bà, vì phải qua người trung gian, nên lúc có lúc không, từ trước tới nay, bà chỉ mong có cơ hội, để viết thư trực tiếp hay nói chuyện trực tiếp với những người ở ngoại quốc. Nhưng điều này bà không thực hiện được, do đó những bức xúc, bực dọc, vong linh đã mang theo mình đến một cõi sống khác.

Ðây là một trong nhiều câu chuyện điển hình, về việc thấy biết, của một người tu Thiền Định khi Định Tâm.

- Tam Tiểu Thư: Ồ! Ông hay quá. Vậy ông cho tôi hỏi tiếp là cụ thể, nếu mình muốn biết một việc gì, thì phải làm sao ông?
- Tổng Quản: Người ta sử dụng kỹ thuật Thiền Định, nhập vào lớp Định cao nhất có thể, lớp Định càng cao thì mức độ chính xác càng cao. Chính tại đây, họ tập trung vào một đối tượng nào đó mà họ đã dự tính từ trước. Họ tập trung rõ ràng, mạnh mẽ, liên tục … rất có thể, có khả năng các tín hiệu sẽ xuất hiện. Tuy nhiên, lớp Định phải tương thích với đề tài mà người Nhập Định muốn biết. Người nhập định không thể biết, những vấn đề thuộc Cảnh giới cao hơn Cảnh giới mình đang hiện hữu. Thao tác này rất khó khăn, đòi hỏi Tâm của người tu Thiền Định phải mềm dẻo, dễ sử dụng, dễ uốn nắn, nhiều kinh nghiệm … Thật vậy, Nhập Định là một việc vô cùng khó khăn, chuyển đổi các lớp Thiền lại càng không phải là dễ. Còn chuyện sử dụng Định lực, để làm một việc gì đó, theo chủ ý mình mong muốn, e rằng, cả tỉ người chưa chắc có ai đã làm được.

- Tam Tiểu Thư: Việc ông nói tôi cũng hiểu được một phần nào, chắc quý độc giả cũng có vị hiểu rõ, có vị chưa hiểu rõ. Thôi mình đành chờ một thời gian nữa, chờ Định lực được tăng lên, rồi chúng ta sẽ hiểu được toàn bộ. Tôi nhất định phải siêng năng tu tập để có ngày nào đó tôi xem coi chừng nào tôi lấy chồng, chừng nào tôi hết làm bảo tiêu, rồi chừng nào tôi chết nữa, rồi chết thì sẽ ra sao, sẽ về đâu ... À! Mà tôi quên hỏi ông, ông mở được Con Mắt Thứ Ba chưa ông, hay là ông chỉ toàn nghiên cứu Tạp Thư vậy?
- Tổng Quản: Thôi mình tiếp tục di chuyển đi Tam Tiểu Thư. Nếu mình đi nhanh thì mới hy vọng ra khỏi đoạn đường nhiều nguy hiểm rình rập này trước khi trời tối. Cô cứ tu tập đi, rồi cô sẽ tự biết mà ...

(còn tiếp) ...

Tác giả: CTR


Ghi Chú:
Những bài viết của nhóm CTR, chỉ là sản phẩm của giả tưởng. Tuyệt đối không có bất cứ một giá trị nào, ở bất cứ lãnh vực nào. Mong quý độc giả lưu tâm!



0 comments:

Đăng nhận xét